Trâu kéo cày, mệt sức thay, cực khổ từng ngày
Dạn nắng mồ hôi hột, chảy bọt miếng thương thay
Kẻ nông độc quá hổ lang, bắt trâu gà cho tủ làm hàng
Chặt đầu rồi mổ bụng, bán thịt lại ăn gan
Xương chuốc móc tai, da bịt trống, hành phạt muôn ngàn
Xưa còn cày cực khổ nay khóc thảm đa đoan
Hồn oan cáo đến Minh Vương, nghe cũng động lòng thương
Xử kẻ làm hàng khổ lắm. quăng núi đao nát thịt tan xương
Hoặc xử ôm bào lạc, nấu dầu, cưa xẻ lạ dường
Kiếp khác đầu thai trả quả, làm trâu chịu khổ như thường
Những người bảo thịt trâu, ai can cũng cứ lắc đầu
Ăn trâu thần quỷ ghét, cho họa nặng tai sâu
Tổn đức bình sanh vô số, mình thêm việc ưu sầu
Đầu lòng lành chút đỉnh, phạm tội này bộ xám thên thâu
Con cháu không trường thọ, hư nhà bại mạng chẳng lâu.
Hỡi ôi! Công Trâu giúp thế vô hồi, trọng hơn Chó làm tôi
Nếu ăn hai vật ấy, bất nhân tội nặng đáng rồi
Nay ta giáng bút khuyên răn, thịt châu thịt chó đừng ăn
Ta cùng Phật Tổ đều khen ngợi, khá giữ lòng bằng
Trong đời chi hết món ăn, thịt Trâu thịt Chó Phải Răn
–Trích: Lữ Tổ–
.