CON ĐƯỜNG GIÁC NGỘ
Những người đi tìm Phật, hết thảy đều chẳng biết tự tâm là Phật. Cũng chớ nên đem Phật lễ Phật, đem tâm niệm Phật. Phật chẳng tụng kinh, chẳng giữ giới, chẳng phạm giới. Phật không có giữ và phạm, cũng chẳng tạo thiện tạo ác.
Nếu chẳng thấy tánh niệm Phật tụng kinh, ăn chay giữ giới cũng không ích lợi gì.
Thưa có 2 cách tu : Một là dùng pháp; hai là pháp dùng.
Dùng pháp nghĩa là nương nơi thiện tri thức, nương nơi một câu kinh nào đó, nương nơi một va chạm sự đời nào đó, chúng ta bùng lên nhận ra được nguồn cội của tâm linh.
Hồi đó còn sót lại những thói quen mới áp dụng tụng kinh, niệm Phật, ăn chay hay giữ giới, gì gì đó … để trừ thói quen đi. Đó gọi là dùng pháp.
Còn nghĩ ăn chay, tụng kinh, niệm Phật, giữ giới để được thành Phật. Đó là bị pháp nó dùng chớ không phải dùng pháp. Cho nên biết hai pháp đó khác xa.
Tại sao thấy tánh tức là Phật ? Phải là người nhận ra được nguồn tâm-linh của mình mới có được một cuộc sống bình an muôn thuở, có một tình thương không hai, có một tâm lượng không xưa nay, không cũ mới. Cho nên đối với Phật chẳng có xưa nay, chẳng có cũ mới, chẳng có được mất.